CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Khó có được tình yêu trọn vẹn


Phan_22

Chương 35

Hôm nay, Mục Táp không về nhà. Cô nhờ tài xế chở mình đến khách sạn gần đấy thuê tạm một gian phòng.

Cầm chìa khóa phòng trên tay , Mục Táp bi ai phát giác, năm cô 27 tuổi, tâm lí vẫn y chang thuở còn 17. Mỗi khi gặp chuyện, cô đều hành động theo phản xạ, đầu tiên tìm cách trốn tránh, luôn chùn tay trước điểm mấu chốt vấn đề. Nhưng nếu bây giờ, cô về nhà gặp Tống Vực, chỉ e khó khống chế cảm xúc, dẫn tới ăn nói hồ đồ, gây mích lòng nhau. Chi bằng tìm một chỗ yên tĩnh, giúp bản thân tỉnh táo lại, tỉ mẫn nghiền ngẫm tương lai của cô và anh.

Hai huyệt thái dương cô nảy bùm bùm, đau dữ dội. Vùng đầu như thể bị đá tảng nện vào.

Vô phòng, cô tắm táp toàn thân, hòng để dòng nước cuốn trôi bụi trần mệt mỏi. Sau đó, cô gọi thức ăn và ly sữa nóng. Ăn uống xong xuôi, Mục Táp móc di động ra xem, màn hình thông báo 17 cuộc gọi nhỡ, năm cuộc từ Tống Vực, còn lại đều của bố cô.

Cô gọi lại số máy ông Mục Chính Khang. Đầu bên kia, ông nhanh chóng tiếp điện, nôn nóng hỏi:“Táp Táp, sao con tắt điện thoại thế?”

“Dạ, tại hết pin.” Mục Táp ngồi co gối, ráng xốc lại tinh thần,“Bố gọi con có việc gì ạ?”

“Cũng không có gì, bố gọi tính hỏi thăm tình hình cuộc sống và công việc của con. Nhưng con cứ tắt máy suốt, làm bố sốt ruột quá chừng, cứ như ngồi trên đống lửa.” Ông Mục Chính Khang nhẹ giọng thở phào, đoạn quan tâm hỏi“Con ở nhà à? Đã ăn cơm chưa?”

Kể từ buổi tiệc sinh nhật đầy sóng gió của Mục Kiều, đây là lần đầu tiên ông gọi điện hỏi thăm cô. Nếu cuộc điện thoại này đến từ ngày hôm qua, ắt hẳn cô sẽ có chút ngại ngùng, hoặc hờn mát ông. Song, tại khoảnh khắc này, khi nghe giọng nói ôn hòa của bố, đôi mắt cô liền nhòa lệ, tức tưởi gọi bố ơi.

Ông Mục Chính Khang nghe thấy tiếng nói nghèn nghẹt của con gái, liền sốt sắng hỏi han tình trạng của con.

“Hôm nay con ở khách sạn, không về nhà ạ. Con ăn cơm rồi bố.” Mục Táp ngẫm nghĩ, sau thành thực trả lời.

“Sao con không về nhà? Trong nhà phát sinh chuyện gì hả?”

“Cũng không có gì to tát đâu bố, con chỉ không thích về thôi.”.

“Con đang ở khách sạn nào? Đọc bố nghe địa chỉ đi.” Mục Chính Khang chần chừ vài giây rồi đề nghị.

****

Ông Mục Chính Khang nhanh chóng gõ cửa phòng Mục Táp. Ngoài trời ồ ạt đổ cơn mưa tầm tã, thế nên lúc ông vào phòng, chiếc áo khoác bành tô đã ướt nhẹp nước mưa. Ông mỉm cười hiền hậu, ân cần đưa Mục Táp cái túi đang cầm trên tay:“Sẵn tiện đi ngang qua cửa hàng dì Chu, bố mua vài món con thích ăn nè.”

Mục Táp nhanh nhảu tiếp nhận. Cô mở túi, bên trong đựng đầy mấy món ăn vặt khoái khẩu của cô: nào chè đậu đỏ, nào cơm nắm hoa mai, có cả cánh gà nướng… Kí ức cô trôi dạt về quãng thời gian ôn thi đại học. Khi đó mỗi ngày cô đều nhín chút thì giờ, chạy ra cửa hàng của dì Chu, thích thú mua mấy món ăn vặt, về nhà nhai nhóp nhép trong miệng. Lúc ấy bố cô hay la rầy, chê thức ăn ngoài đường không hợp vệ sinh, dễ khiến người ta tiền mất tật mang, khuyên cô mau bỏ thói quen xấu.

“Con mới ăn cơm xong, bụng còn no lắm.” Mục Táp đặt túi đồ lên bàn.

“Thì con cứ đặt đấy, chờ lúc nào đói bụng thì ăn.” Ông Mục Chính Khang vừa nói vừa rút khăn tay lau sơ quần áo. Mục Táp đi tìm máy sấy, giúp ông sấy tóc.

“Hai vợ chồng cãi nhau?” Ông thẳng thắn hỏi cô bằng ánh mắt chất chứa nỗi sầu lo.

“Dạ…coi như có chút mâu thuẫn.” Mục Táp ậm ừ đáp.

Mục Chính Khang đến ngồi trên sô pha, hai tay khoác lên thành ghế. Chân mày ông khẽ nhíu, trầm ngâm một hồi, hỏi:“Nó ức hiếp con?”

“Không đâu ạ.” Mục Táp gượng cười,“Vợ chồng con có chút chuyện không vui. Nói ra thì hơi dài dòng, chỉ sợ bố không hiểu.”

Mục Chính Khang lắc đầu, phản đối cách nghĩ của cô:“Ơ, con bé này vui nhở, chuyện vợ chuyện chồng, bố đây có kinh nghiệm đi trước con vài chục năm đấy nhé, sao bố lại không hiểu? Con chớ xem thường bố, có uẩn khúc gì cứ thoải mái chia sẻ, bố sẽ giúp con tìm biện pháp giải quyết.”

Mục Táp ngừng động tác đôi tay, tắt máy sấy, đặt lại chỗ cũ, rồi tới ngồi bên mép giường, nghĩ nghĩ và nói: “Tụi con xảy ra mâu thuẫn. Con tạm thời muốn tránh mặt anh ấy, nên quyết định ở đây một đêm.”.

Mục Chính Khang chồm người phía trước, đắn đo hỏi:“Hai đứa cãi nhau bằng miệng thôi phải không? Có động tay động chân không đấy?”

Mục Táp thoáng ngớ người, đoạn phì cười:“Thế bố nghĩ, anh ấy đánh con hay con đánh anh ấy? Bố à, bố suy nghĩ nhiều rồi, tụi con đều là người có học thức, lại sinh hoạt trong xã hội văn minh, tuyệt đối không dùng nắm đấm để nói chuyện.”

“Con đã không muốn nói, vậy bố cũng không ép. Thế nhưng, cớ sao con chịu ấm ức mà không gọi điện báo bố biết?” Ông trở nên bùi ngùi,“Dẫu năng lực bố hạn hẹp, không giúp được con nhiều. Nhưng ông già này luôn sẵn sàng lắng nghe con tâm sự. Táp Táp, con đừng nên sống khép kín quá, hễ buồn hay tủi đều tự nuốt vào lòng, thể nào cũng tích tụ thành tâm bệnh. Có đôi khi, thoải mái chia sẻ lại là cách chữa trị nhanh nhất và hiệu quả nhất.”

Mục Táp gật gù, nói nhỏ tiếng ‘vâng’. Song cô quả thật không biết giải thích thế nào để ông hiểu.

Hiếm hoi lắm mới có dịp cùng bố hàn huyên tâm sự, lòng cô bỗng bồi hồi, xao xuyến lạ. Trong vùng kí ức xa xăm của thời thơ ấu, tâm trí cô vẫn hiện hữu hình ảnh ‘một nhà ba người êm đềm, hạnh phúc’. Thuở còn thơ, cô bé Mục Táp rất thích quấn quýt chơi đùa cùng bố. Tướng đi của bé hệt như chú chim cánh cụt, chạy lẫm đẫm quanh người bố, vòi vĩnh ôm chân bố, thỏ thẻ nói: bố ơi, bế con đi. Bố bé bật cười ha hả, bế bổng bé lên cao, lượn quanh mấy vòng tròn. Sau, bé lại làm nũng, đòi được hôn má bố. Bố bé vội vàng quay mặt đi, than phiền: mặt bố bẩn lắm, chờ bố đi rửa đã. Bé lắc đầu nguầy nguậy, nhất quyết đòi hôn bố. Bé mếu máo nói, con không sợ bẩn, con muốn hôn bố cơ. Bố bé hết cách, đành chìa má ra, bé hí hửng ‘trét nước miếng’ khắp gương mặt bố.

Kí ức ngọt ngào của hai bố con cô! Đáng tiếc, ngày vui chóng tàn, hạnh phúc tựa như nắm cát hững hờ trôi qua những kẽ tay. Không bao lâu sau, bố mẹ cô ly hôn. Cô theo mẹ đi Tây Xương, cực chẳng đã phải chia xa bố. Mãi đến năm cô mười một tuổi, mẹ cô chết bệnh, cô một mình quay về, sống cùng gia đình mới của ông. Có điều, dẫu tình cảm sâu đậm bao nhiêu, thì vẫn nhạt nhòa theo đôi cánh thời gian, cô không thể cùng ông thân thiết, kề cận như xưa nữa. Huống hồ, ông đã có thêm người vợ và cô con gái mới, nên trách nhiệm và tình thương bắt buộc san sẻ…..

Đã từng, cô nỗ lực hòa nhập với gia đình ông, nhưng từ đầu chí cuối, dì Kiều vẫn giữ thái độ xa cách, dè dặt khi tiếp xúc cùng cô, thêm Mục Kiều mang nặng ‘chủ nghĩa vị kỉ’. Dần dà, khát vọng thân cận của cô với họ bị bào mòn sạch sẽ. Tuy cô và họ chung một mái nhà, nhưng tồn đọng khoảng cách tình cảm khá lớn.

“Táp Táp, bố hời hợt lắm phải không? Bố đã không trông nom, chăm sóc con chu đáo.” Ông khó khăn thốt từng tiếng khàn đục: “Hôn nhân là chuyện hệ trọng, mang tính chất quyết định hạnh phúc hoặc bất hạnh cả đời người. Thế nhưng, chỉ vì bố bất tài khiến công ty rơi vào tình cảnh khốn đốn, mà nhẫn tâm yêu cầu con gánh vác,” Nói tới đây, ông phải lấy tay đè mạnh lên mũi. Nghe giọng nói ông gần như biến thành nức nở, Mục Táp sửng sốt ngước nhìn, phát hiện vẻ mặt ông trầm luân trong hối hận. Toàn thân ông như hóa đá, ngồi bất động một lúc lâu mới ngửa đầu bộc bạch,“Lúc ấy bố đánh mất lí trí, chỉ khăng khăng tìm cách trả nợ, hòng tiếp tục chèo chống công ty, xem nhẹ suy nghĩ, cảm xúc và giá trị của con. Từ khi con lấy chồng, mỗi đêm bố đều tự xỉ vả mình, bố có lỗi với con nhiều lắm. Con là con gái bảo bối của bố, kể cả khi bố cùng đường bí lối, cũng không thể lấy con đi đổi chác như một thứ hàng hóa.”

Mục Táp mở mắt trân trân nhìn ông, lời muốn nói tắc nghẽn ngay cổ họng cô.

“Táp Táp, bố quả là kẻ vô dụng.” Ngữ khí ông ủ đầy ray rứt, tự trách,“Vô số lần bố nằm chiêm bao, mơ thấy mẹ con phẫn nộ nhìn bố. Tay bà ấy chỉa thẳng mũi bố, mắng to: ông là kẻ nhu nhược . Thậm chí trong giấc mơ, bố cũng không có mặt mũi đối diện bà ấy. Táp Táp, đôi khi bố nghĩ, bố làm người quá mức thất bại, bất luận làm chồng hay làm bố, thậm chí làm một ‘con buôn’ cũng chẳng ra hồn. Sai lầm của bố bắt đầu từ năm bố tin lời đồn đãi nhảm nhí, đồng ý li hôn mẹ con. Đáng lí bố phải giữ vững lập trường kiên định, cùng bà ấy chuyển công tác đến Tây Xương, làm tròn trách nhiệm của người chồng người bố, thì đâu dẫn tới cớ sự ngày hôm nay.”

Trình Hạo Anh là điển hình của mẫu phụ nữ xem trọng sự nghiệp, đúng chuẩn nữ cường nhân. Ngày xưa lúc mang thai Mục Táp ở cuối tháng thứ tám, cô vẫn chịu khó vác bụng bầu đi làm. Sau khi sinh chưa được bao lâu, cô vội vàng quay lại phòng nghiên cứu. Điều này khiến bà Mục vô cùng bất mãn. Bà quan niệm, phụ nữ nên ở nhà giúp chồng dạy con, chứ suốt ngày chạy rông ngoài đường, chỉ tạo cơ hội đàn đúm, rất dễ hư hỏng. Hễ gặp mặt, bà liền nói xỏ nói xiên, đay nghiến chì chiết con dâu tơi bời. Thậm chí bà còn nhỏ to bên tai Mục Táp, nhằm châm ngòi li gián: Ôi, cháu bà đáng thương quá. Mẹ cháu bây giờ chẳng thèm ngó ngàng gia đình này nữa, ngay cả cháu… nó cũng vứt bỏ bù lăn bù lốc.

Mâu thuẫn giữa Trình Hạo Anh và mẹ chồng càng ngày càng gay gắt, hồ như nước với lửa. Đúng lúc ấy, viện nghiên cứu – nơi Trình Hạo Anh công tác lan truyền tin đồn thất thiệt, bôi nhọ Trình Hạo Anh và người trợ lí vụng trộm mèo mả gà đồng. Tin đồn tố cáo Trình Hạo Anh dựa vào địa vị và uy tín bản thân, đề bạt người trợ lí đến phòng công tác trung ương, còn nhiệt tình giúp cậu ta chuẩn bị luận văn. Hai người ngày đêm gian díu trong phòng thí nghiệm, bày trò mua vui quên trời quên đất, quên luôn cả đường đi lối về.

Bà Mục tin sái cổ, tức điên người, kiên quyết ép con trai ly hôn người vợ lăng loàn. Mục Chính Khang vốn nổi tiếng hiếu thảo, hễ mẹ gọi là dạ, mẹ bảo là vâng. Vả lại, hằng ngày bà Mục cứ cằn nhằn bên tai anh suốt, liên tiếp tạo áp lực khiến anh dao động.

Và việc Trình Hạo Anh chủ động đệ đơn, xin thuyên chuyển công tác đến Tây Xương ví như ‘một giọt nước tràn ly’. Bởi cô tự ý quyết định, không thương lượng trước với chồng, đã khiến Mục Chính Khang phẫn uất. Anh bướng bỉnh bắt cô lựa:“Tây Xương và anh, chọn một trong hai.”

Trình Hạo Anh không hề do dự, khẳng khái chọn Tây Xương.

Lựa chọn đấy khiến cô chịu ánh mắt ghẻ lạnh của biết bao nhiêu người. Trong mắt họ, cô chẳng khác nào ‘quái nhân’. Phụ nữ mà cả ngày chui đầu vô phòng thí nghiệm, ngu ngốc xem trọng sự nghiệp hơn gia đình. Song họ đâu biết, với Trình Hạo Anh, tình yêu thiên văn học đã thấm nhuần theo dòng máu chảy, vượt xa những lời đàm tiếu thế gian. Không ngoa khi nói, thiên văn học là tín ngưỡng, là chỗ dựa tinh thần của cô. Nó quan trọng không kém gì gia đình và người thân cô. Mỗi người có một lí tưởng sống khác nhau, cô không thuộc dạng phụ nữ truyền thống: tình nguyện giam mình cả ngày trong ngôi nhà buồn tẻ, vui vẻ chăm chồng nuôi con. Cô là nhà khoa học. Cô khao khát được cống hiến trí tuệ và công sức của mình cho nền khoa học nước nhà. Lý tưởng ấy được cô ấp ủ từ những ngày thơ bé, lớn dần theo thời gian, trở thành mục tiêu cả đời cô. Người khác không hiểu, nhưng Mục Chính Khang nắm rõ như lòng bàn tay.

Ừ thì hiểu đấy, hiểu tường tận là đằng khác. Song khi tự đặt bản thân lên bàn cân so sánh với sự nghiệp của vợ, hiển nhiên Mục Chính Khang sẽ thiên vị chính mình. Hà cớ gì anh luôn xếp sau sự nghiệp của cô. Những lúc đưa ra quyết định, rốt cuộc cô có băn khoăn cảm thụ của anh không?

Cuối cùng, hai người ly hôn trong hòa bình. Trước sự cố chấp của bà Mục, Trình Hạo Anh quyết định dẫn theo Mục Táp. Từ đầu đến cuối, thái độ cô luôn thản nhiên, trầm tĩnh, không hề oán trách Mục Chính Khang hay gia đình chồng.

“Mẹ con là người phụ nữ sống trọn cuộc đời vì lí tưởng, vì khát vọng, vì tình yêu đất nước. Bà ấy luôn quyết đoán, dám nghĩ dám làm, dám trả giá, dám đánh đổi, chẳng ngại đương đầu sóng to gió lớn. Ngược lại, bố yếu đuối hơn mẹ con nhiều.” Ông Mục Chính Khang thả hồn về quá khứ,“Đoạn thời gian đó, ngày nào bố cũng kiếm chuyện, gây gỗ liên miên. Bố chán ghét cái cách bà ấy vùi đầu vào sự nghiệp, lơ là, bỏ mặc chồng và gia đình. Bố độc đoán bắt bà ấy từ bỏ sự nghiệp, chuyên tâm làm bà nội trợ bình thường. Đương nhiên, bà ấy hữu tâm vô lực.”

“Rất nhiều người nhìn bà ấy bằng ánh mắt kì thị, khinh miệt. Họ bảo bà ấy chẳng khác nào quái nhân. Bố vô tình nghe được, ma xui quỷ khiến lại cảm thấy họ đúng. Bố tự hỏi, quanh đi ngoảnh lại, phụ nữ an phận thủ thường làm hậu phương cho chồng có mà đầy ra đường, cớ sao bà ấy không làm được. Bố chả cần người vợ nổi danh là nhà khoa học quốc gia. Gì mà tín ngưỡng, gì mà khát khao cống hiến, buồn cười, đàn ông chưa chắc đã làm được, thế mà bà ấy cứ ham đua đòi. Chức trách của phụ nữ là giúp chồng dạy con, và bố chỉ cần một người vợ thực hiện đúng chức trách là đủ.” Mục Chính Khang tiếp tục giãi bày,“Giờ ngẫm lại, lúc ấy bố suy nghĩ quá đỗi ích kỉ. Bố chăm chăm trách móc bà ấy mà quên mất, ban đầu mới quen, chính thần thái, tác phong nhanh nhẹn, tháo vác trong công việc của bà ấy đã thu hút bố.Vì nó, bố quyết tâm theo đuổi bà ấy. Giả dụ bà ấy chấp nhận nghe lời bố thay đổi, trở thành bà thím bình thường, suốt ngày lục tục quanh quẩn nơi xó bếp, tất bật giặt giũ nấu cơm, thì có lẽ, bà ấy sẽ không còn là Trình Hạo Anh – người phụ nữ bố yêu nhất đời?”

“Vì bất đồng quan điểm, nên bố mẹ li hôn?” Mục Táp điềm nhiên rút kết luận.

Ông Mục Chính Khang gật đầu:“Ly hôn rồi, bố hối hận vô cùng. Nhiều lần muốn vứt bỏ tất cả, chạy đến Tây Xương tìm hai mẹ con. Song mỗi lần chuẩn bị xuất phát, bố đều không vượt qua được cửa ải cuối cùng của bản thân. Cuối cùng bố nghĩ, thôi quên đi, bố không có năng lực đem đến hạnh phúc cho bà ấy. Nhỡ đâu xuất hiện lại cản trở tiền đồ xán lạn của bà ấy, chi bằng dứt khoát buông tay, đừng lằng nhằng dây dưa nữa, cứ yên lặng chúc phúc bà ấy thôi. Sau này, bố đi thêm bước nữa, lại càng không nghĩ tới chuyện liên hệ cùng bà ấy. Nào ngờ nhiều năm sau, bố bàng hoàng nghe tin bà ấy qua đời vì bệnh tật. Suốt đêm đó, bố khóc cạn nước mắt, cảm thấy bản thân tội lỗi quá nhiều.”

Dứt lời, ông cúi đầu, giơ tay che đôi mắt, lâm vào trạng thái mất đi tinh thần.

“Bố ơi, mẹ không trách bố đâu, mẹ nói cả đời này, mẹ chỉ yêu mình bố.” Mục Táp an ủi ông,“Bố đừng áy náy, tự trách bản thân nữa. Những năm ở Tây Xương, cuộc sống của mẹ và con cũng tốt lắm. Nụ cười luôn thường trực trên môi mẹ. Cả người mẹ luôn tràn trề tinh lực, mẹ đã sống bằng tất cả nhiệt huyết. Vấn đề kinh tế cũng khá ổn, hai mẹ con con tuy không dư dả, nhưng đủ ăn đủ mặc, hơn cả khối người ấy chứ .”

Ông Mục Chính Khang trầm mặc thật lâu, mới nhấc tay ra, ngửa mặt nhìn cô:“Táp Táp, bố biết mình là người bố vô dụng, có điều, quá khứ không thể vãn hồi. Bây giờ bố chỉ có tâm nguyện, cầu mong con có thể hạnh phúc, bình yên trọn đời. Hứa với bố, nếu con gặp bất kì khó khăn gì, hãy nói bố nghe. Bố sẽ cùng con tìm cách giải quyết.”

Mục Táp khẽ gật đầu, rồi đứng dậy đi tới ngồi cạnh ông, ngã đầu trên vai ông. Ông dang tay ôm lấy bờ vai cô. Như thể trở về ngày thơ dại, bé Mục Táp tham lam chui rúc trong lòng bố, say mê hít hà mùi hương thuộc về bố.

“Bố ơi, bố nói thử xem, tình yêu là gì ạ?”

“Tình yêu ư? Thì là một lòng một dạ hướng về đối phương, luôn ao ước được ở cạnh đối phương. Nếu đối phương vui vẻ, con cũng được vui lây. Ngược lại, nếu đối phương đau buồn, thì con buồn đau gấp bội. Tuy nhiên tình yêu cũng có mặt trái của nó. Hai người yêu nhau sẽ khó tránh khỏi phát sinh mâu thuẫn. Khi đối phương lơ là con, con buồn bực trong lòng. Đối phương lạnh nhạt, con lại thương tâm. Cảm xúc con dễ dàng bị đối phương ảnh hưởng, lên lên xuống xuống, thay đổi thất thường, chẳng biết đâu mà lần. ”

“Vậy xét tổng thể, tình yêu mang đến cho ta hạnh phúc nhiều hơn, hay đau khổ chiếm đa số hả bố?”

“Tất nhiên vui vẻ, hạnh phúc nhiều hơn chứ. Nếu không, tại sao hằng hà sa số người lũ lượt kéo nhau nhảy vào con đường tình yêu. Bởi họ phát hiện, đẹp biết bao khi ta mở lòng yêu thương một người. Tuy rằng ta sẽ lo được lo mất, sẽ đối mặt những gian nan, trắc trở…. Nhưng so với niềm vui do tình yêu mang lại, chỉ như muối bỏ bể.” Ông vỗ về bờ vai cô: “Về chuyện yêu đương, con nên tự mình trải nghiệm, bố không cần thiết giảng giải nhiều. Rồi sẽ có ngày con minh bạch hết thảy. Hiện tại nếu con đã yêu, bố khuyên con cứ dũng cảm dấn thân, hãy phấn đấu vì tình cảm, vì hạnh phúc của mình.”

Chương 36

Ông Mục Chính Khang ngồi thêm một lúc rồi về. Trước khi về, ông dặn dò Mục Táp đừng để bụng đói, đã có sẵn thức ăn trên bàn, cô bỏ tí thời gian hâm nóng là dùng được ngay.

Toàn thân Mục Táp rệu rã, bơ phờ. Rửa mặt xong, cô chui lên giường ngủ. Nguyên đêm, cô mộng mị những thứ linh tinh, trằn trọc trở mình suốt . Trời tờ mờ sáng, Mục Táp đã mở mắt thao láo. Cô lấy tay day day mi tâm nhức buốt, không tài nào nhớ nổi mình đã mơ thấy gì.

Cô hâm nóng chè đậu đỏ và cơm nắm hoa mai, ăn tạm bữa sáng lót dạ, rồi cầm túi xách, đi bộ tới công ty.

Nhiệt độ hôm nay thấp hơn hôm qua hai độ. Đôi tay Mục Táp run cầm cập, vội nhét vô túi áo khoác bành tô. Cô cúi thấp đầu, dúi quá nửa khuôn mặt trong chiếc khăn quàng cổ, chậm rãi sải những bước chân trên phần đường dành cho người đi bộ. Đi ngang qua cửa hàng bán hoa, đúng lúc cô trông thấy người chở hàng bắt đầu dỡ hoa xuống. Rừng hoa muôn hồng nghìn tía đang khoe sắc tỏa hương. Nhiều đóa hoa mơn mởn những giọt nước trong trẻo, sáng lóa, tạo cảm giác tươi mát tự nhiên, khiến lòng cô xốn xang, ánh mắt luyến lưu không dời.

Trước cửa công ty, Mục Táp vừa đi lên bậc thềm đá, bên tai chợt truyền đến tiếng bước chân phiêu diêu tựa gió. Cô chưa kịp lấy lại phản ứng, người đằng sau đã áp sát. Làn hơi thở quen thuộc lượn lờ quanh gáy cô. Tống Vực nhanh như chớp túm chặt cổ tay cô.

“Táp Táp.” Anh nói,“Nể tình anh chờ em đã lâu, em hãy nghe anh nói vài câu, được chứ?”

Cô quay người, ngẩng đầu quan sát anh. Ngoại trừ ánh mắt hơi ảm đảm, mệt mỏi, thì những thứ khác vẫn hoàn hảo, chỉn chu như mọi ngày. Bộ tây trang lịch lãm phối cùng caravat hợp màu, chuẩn tông. Áo sơ mi bên trong trắng tinh sạch sẽ, không tí nếp nhăn. Thoạt nhìn, tinh thần anh vẫn minh mẫn, sáng láng.

Tống Vực buông tay cô, tay anh chuyển mục tiêu, ôm nhẹ bờ vai cô, ngữ khí trịnh trọng:“Anh thật lòng xin lỗi em vì chuyện hôm qua. Anh giận quá mất khôn, hành động hồ đồ, không kịp suy xét. Em tức giận là đúng. Tối nay có thời gian, vợ chồng ta cùng nói chuyện rõ ràng nhé. Em cứ việc đề xuất yêu cầu, anh sẽ cố gắng đáp ứng.”

“Trễ giờ rồi, em phải vào đây. Có chuyện gì để sau hẵng nói.” Mục Táp nghiêng người, né tránh tay anh.

Tống Vực hiểu phần nào nỗi băn khoăn của cô, cũng không muốn làm cô khó xử trước cửa công ty, nên anh thu tay:“Vậy em hãy hứa, đêm nay em sẽ về nhà nhé, đừng ở khách sạn, lẩn tránh anh nữa. Tan tầm anh tới đón em.”

Mục Táp chẳng nói chẳng rằng, lách qua người anh, đi nhanh vô công ty, đầu không buồn ngoảnh.

Tống Vực đứng chôn chân tại chỗ. Lát sau, người qua người lại tấp nập trước cửa công ty. Ai ai cũng ngưng mắt liếc nhìn anh một cái. Bấy giờ, anh mới hồi hồn, xoay người lên xe.

Hôm nay hiệu suất làm việc của Mục Táp cao ‘kinh khủng’. Cô dứt điểm gọn ghẽ hai bản kế hoạch hoành tráng, đề xuất thêm ba ý tưởng mới mẻ, độc đáo. Thời gian còn lại, cô dọn dẹp bàn làm việc. Cô dùng khăn nhúng nước, lau mặt bàn sạch bong kin kít, đoạn sắp xếp lại tài liệu và dụng cụ văn phòng, tẩn mẩn cầm bông gòn chùi sạch laptop, thậm chí không buông tha bất kì một khe hở nhỏ, cuối cùng, tưới nước lọ hoa đã héo hon gần một tháng.

Tan tầm cô tần ngần một lúc mới chịu đi về. Quả nhiên vừa bước qua cửa công ty, cô đã trông thấy chiếc xe của Tống Vực đậu chình ình trước mắt mọi người. Anh chễm chệ ngồi trong xe, nhìn cô bằng ánh mắt sáng quắc.

Cô lừng khừng, hết thở ngắn rồi thở dài, sau cùng quyết định tiến tới, mở cửa lên xe.

Điều hòa trong xe phà hơi ấm dễ chịu khiến người ta thư thái. Mục Táp tự nhiên cởi khăn quàng cổ, tháo bao tay, đặt gọn sang một bên. Suốt quá trình, cô lo việc cô, anh tập trung ngắm nghía cô.

“Tìm chỗ ăn cơm nhé?” Anh đề nghị.

“Thôi khỏi.”

“Vậy chúng ta về nhà.” Anh bẻ tay lái, chiếc xe từ từ di chuyển.

Suốt dọc đường, hai người đều câm như hến.

Về nhà, Tống Vực chủ động nấu bữa tối. Anh lục tục trong bếp, gây ra tiếng động không nhỏ, song chỉ bê lên hai bát sủi cảo ăn liền. Bởi hiểu sở thích của cô, nên anh cố ý bỏ vào bát cô nhiều tảo biển và tôm khô.

Họ ngồi đối diện, từ tốn ăn hết sủi cảo. Sau, Tống Vực đứng dậy, dọn bát xuống bếp, dùng khăn giấy lau sạch bàn, ngồi xuống, thẳng thắn đề nghị: “Chúng ta nói chuyện đi.”

“Bàn luận chuyện hôm qua anh làm à?” Ngữ khí Mục Táp không giấu nổi sự nhạo báng,“Báo trước anh biết, em chứng kiến đầu đuôi sự việc, nên anh đừng nói, rằng em nhìn lầm hay mắt em có vấn đề đấy nhé.”

“Em không hề nhìn lầm, anh xác thực đã hành động hàm hồ, bậy bạ.” Đôi tay anh đan vào nhau, đặt trên bàn, giọng nói nghiêm trang khác thường,“Tuy nhiên anh không hề có ý đồ gì với Mạc Tử Tuyền cả. Ngày hôm qua, giây phút anh nghe cô ta nhắc anh Tống Hạo, đầu óc anh như thể đột ngột nổ tung, đại não trì trệ, để mặc cảm xúc cuộn trào bùng nổ, câu chữ chưa qua xử lí, cứ thế tuôn tràn.”

Mục Táp lặng thinh nghe anh biện bạch.

“Anh biết đứng trên lập trường của em mà phán xét, bất kể hành vi hay lời nói của anh đều bị quy vào tội hạ lưu, bỉ ổi. Nếu là em, anh cũng khó chấp nhận. Thế nên anh thật lòng xin em tha thứ, vì anh đã nhỡ không tôn trọng em.”

“Anh chỉ cần trả lời em hai vấn đề.” Mục Táp xen ngang lời anh bào chữa: “Thứ nhất, anh còn tình cảm với Mạc Tử Tuyền không? Tống Vực, nếu anh còn tôn trọng em, còn xem em là vợ, thì nhất định phải trả lời thành thật.”

“Không hề.” Anh ngửa người ra sau, lưng dựa thành ghế, tầm mắt thủy chung dừng trên khuôn mặt cô,“Táp Táp, tình cảm của anh với cô ta đã sớm chấm dứt. Tống Vực anh chẳng phải tình thánh mà nhớ mãi không quên một người phụ nữ. Với anh, cô ta thuộc về vùng quá khứ đầy rẫy lớp bụi mờ. Anh thậm chí lười chả buồn nhớ. ”

“Vậy em thì sao? Tình cảm của anh với em là gì?” Mục Táp hỏi ngay sang vấn đề thứ hai.

Ánh mắt Tống Vực trống rỗng trong một giây ngắn ngủi. Ánh mắt ấy quá thâm trầm khiến cô không tài nào thấu tỏ. Anh tựa hồ đắn đo suy ngẫm, tìm câu trả lời thích hợp nhất, lâu sau anh đáp:“Em là vợ anh. Là người phụ nữ duy nhất anh muốn chung sống suốt đời.”

Luồn khí lạnh buốt theo đầu ngón tay lủi khắp toàn thân Mục Táp. Một lần nữa, cô cảm giác bản thân quá thất bại. Cô chỉ là vợ anh. Chữ ‘vợ’ trong miệng anh biểu thị một thân phận, một trách nhiệm, một danh hiệu mà thôi.

Anh xác thực không lừa cô, hoàn toàn có sao nói vậy. Song cô hồ như phải vận dụng toàn bộ dũng khí mới có thể tiếp nhận sự thật. Trái tim cô toác khe hở nhỏ, mở đường cho vô số tạp niệm xâm chiếm từng tấc từng tấc một….Cô gắng gượng lấy lại bình tĩnh: “Quả nhiên là thế. Em đơn giản chỉ là vợ anh. Anh cưới em vì muốn dứt khoát buông bỏ, đoạn tuyệt quá khứ để bắt đầu cuộc sống mới.”.

Tống Vực duỗi tay, nắm nhẹ đầu ngón tay cô. Mục Táp tức khắc thụt tay về. Cô cố tình phớt lờ vẻ bất mãn nơi anh, nói tiếp“Anh vốn thông minh, nên ắt hẳn đã sớm nhận ra, tình cảm em trao anh….từ lâu đã biến chuyển, khác xa lúc ban đầu. Tống Vực, em yêu anh. Ít nhất cho đến ngày hôm qua, em có thể tự tin nói với bản thân, nói với mọi người trên thế giới, rằng em yêu anh rất nhiều. Nhưng hiện tại, em chùn bước. Bởi em sợ hãi, sợ anh sẽ cười chê em ngu ngốc, không biết tự lượng sức mình, tham lam vô độ….”

‘Ý em là gì?” Cảm xúc nhường chỗ lí trí, Tống Vực quay về dáng vẻ của chuyên gia đàm phán.

“Em chỉ là người phụ nữ bình thường. Một khi rơi vào tình yêu, thâm tâm em sẽ tự nhiên phát sinh dục vọng, khát khao chiếm hữu. Ngày qua ngày, em sẽ càng trở nên tham lam, thậm chí hẹp hòi tính toán chi li. Em sẽ bắt đầu để ý, so đo việc anh đối tốt với em, nguyên nhân là do anh làm đúng trách nhiệm một người chồng, chứ không xuất phát từ tình cảm đơn thuần.” Mục Táp thẳng thừng bộc bạch: “Nói cách khác, em không dám đối mặt sự thật…anh không hề yêu em.”

Bầu không khí trong phòng như thể ngưng tụ, đặc quánh lại, hết sức ngột ngạt. Cô nói xong chữ cuối cùng, căn phòng tĩnh lặng đến mức hai người có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.

Tống Vực lần nữa duỗi cánh tay, nhẹ nhàng nắm tay cô. Bàn tay họ lồng ghép vào nhau, hơi ấm giao hòa, triền miên thắm thiết.

“Anh sẽ học cách yêu em.”

“Anh muốn học cách yêu em?” Mục Táp thẫn thở hỏi lại,“Tại sao thế ạ? Tình yêu được dẫn xuất từ nơi sâu thẳm tâm hồn mỗi người. Nó phát sinh một cách tự nhiên không gò ép. Trong tình yêu, không tồn tại người dạy hay kẻ học, chỉ tồn tại hai trái tim, hai tâm hồn luôn hướng về nhau. Giờ đây anh lại nói sẽ học cách yêu em. Tống Vực, em không cần anh ban phát tình yêu đâu nhé. Anh đừng làm như bản thân anh đang gồng gánh một nhiệm vụ vô cùng bất đắc dĩ. Em thà nghe anh từ chối, chứ tuyệt không cần anh bố thí lòng thương hại.”

Giọng nói cô bỗng chốc vỡ vụn, khóe môi chếch thành nụ cười tự giễu: “Đúng rồi, ngày xưa anh yêu Mạc Tử Tuyền, cũng cần phải học sao?”

“Em không giống Mạc Tử Tuyền.” Tống Vực đáp.

“ Chính xác không giống.” Mục Táp lạnh lùng nói,“Trong lòng anh, chị ta là sự tồn tại đặc biệt. Bởi vậy, anh năm lần bảy lượt dung túng chị ta, ngầm bao dung những hành vi quá quắt của chị ta. Hơn nữa, chị ta dễ dàng chi phối cảm xúc anh, khiến anh tức giận mụ mị đầu óc. Nếu không nhờ chị ta, làm sao em có cơ hội mở mang tầm mắt, chứng kiến bộ dạng anh mất kiểm soát. Tống Vực, em không ngờ người đàn ông trầm tĩnh, lỗi lạc như anh, cũng có một mặt điên cuồng như thế. Và điều khiến em triệt để thất vọng…là trước mặt em, anh luôn cố ý che giấu con người thật. Đường đường là vợ anh, vậy mà em không thể tường tận con người chân chính, hoàn chỉnh của anh”

Tống Vực siết chặt tay cô, bải hoải nở nụ cười nhạt nhẽo:“Táp Táp, em làm ơn đừng phức tạp hóa vấn đề. Em nghĩ anh rãnh rỗi, dư thịt thừa mỡ đến mức đi đóng phim, diễn kịch ngay trong chính đời sống thường nhật à? Ở cạnh em, anh luôn thể hiện bản chất con người mình. Em yên tâm, không hề có lớp mặt nạ nào đâu.”

“Thế à?” Mục Táp cười trừ, dùng sức rút tay về,“Tiếc quá, em bất tài trong việc nhận biết con người anh. Em chỉ biết Mạc Tử Tuyền có khả năng điều khiển cảm xúc anh, dễ dàng khiến anh phát hỏa. Anh vì chị ta mà gây ra những hành động khiến em ghê tởm.”

Dứt lời, cô đứng phắt dậy, cự tuyệt cùng anh tranh luận tiếp.

Cô lên lầu, vô phòng, đi thẳng vào toilet, vặn vòi nước, liên tục hất nước lên mặt. Cô ngẩng đầu, ngắm nhìn diện mạo bản thân qua tấm gương sáng tỏ. Ánh mắt cô u ám, hẫng hụt cực điểm, tựa như một đứa bé vô tình đánh mất món đồ chơi yêu thích nhất.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog